Của Thiên Chúa – Hãy Trả Cho Thiên Chúa

Những người biệt phái và những người thuộc phe Hê-rô-đê âm mưu gài bẫy hãm hại Chúa Giê-su. Khởi đầu, họ đưa ra những lời mật ngọt để dụ Người đi vào cạm bẫy: “Chúng tôi biết Thầy là người chân thật và cứ sự thật mà dạy đường lối của Thiên Chúa. Thầy cũng chẳng vị nể ai”, rồi tiếp đó, họ tìm cách đưa Chúa Giê-su vào tròng: “Có được phép nộp thuế cho Xê-da không?”

Trả lời đằng nào cũng mắc nạn. Nếu bảo rằng: “hãy nộp thuế” thì người Do-Thái sẽ vin vào đó mà kết án Chúa Giê-su là người ủng hộ đế quốc Rô-ma, phản bội đồng bào; nếu bảo “đừng nộp thuế” thì họ sẽ tố giác với chính quyền Rô-ma rằng Chúa Giê-su xúi dân không nộp thuế. 

Chúa Giê-su biết ngay mưu đồ thâm độc của họ, Người lách khỏi cạm bẫy cách tài tình khi đề nghị họ cho Người xem đồng tiền nộp thuế rồi yêu cầu họ trả lời hình và hiệu được khắc trên đồng tiền là của ai. Họ trả lời: “của Xê-da”. Chúa Giê-su mượn cơ hội đó để nêu lên cho mọi người một nhận định đáng quan tâm: “của Xê-da, trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa.”

***

1. Mọi sự đều là của Chúa, nếu Người lấy đi, ta chẳng còn gì.

Cách đây trăm năm, vào thời Pháp thuộc, đời sống người dân Việt chúng ta còn rất thiếu thốn, cả xã Xuân Quang chỉ có nhà ông Xã trưởng là giàu có vì ông ta có cả trăm mẫu ruộng phát canh thu tô. Cậu Cả con ông xã trưởng được Bố cho đi học trường Tây nên ăn mặc như Tây. Cậu còn sắm cả xe đạp nữa, nên khi đạp xe về nhà ăn tết, cả làng kéo nhau ra đường trầm trồ ngắm nghía, vì thời đó, ít ai biết xe đạp là gì.

Tư Còm là người giúp việc cho nhà ông xã trưởng, vì thân phận nghèo hèn nên suốt năm chỉ ở trần và đóng khố, nay thấy Cậu Cả ăn mặc bảnh bao: áo sơ mi, cà vạt, mặc quần tây, đi giày tây, đội nón nỉ, lại cỡi trên một chiếc xe đạp mới toanh, nên trố mắt nhìn Cậu Cả không chớp mắt, với ánh mắt thèm thuồng khao khát.

Biết Tư Còm quá mê áo xống trang phục của mình, Cậu Cả cho Tư Còm mượn mặc thử cho thỏa lòng ao ước. Thế là Tư Còm, từ thân phận một người giúp việc nghèo nàn, bỗng nhiên trở nên một chàng công tử hào hoa với sơ-mi cà-vạt, quần tây, giày tây, nón nỉ… đạp chiếc xe mới toanh lượn vòng vo khắp làng, đi đến đâu cũng bật chuông reng reng cho mọi người chú ý.

Mãi đến chiều tối, khi đói bụng về nhà, Tư Còm cởi trả lại hết cho Cậu Cả. Giờ đây, Tư Còm trở lại nguyên hình một người giúp việc nghèo nàn quanh năm ở trần đóng khố.

Chúng ta cũng vậy. Mọi sự ta có đều là của Chúa tạm ứng cho ta hưởng dùng. Rồi mai đây, Chúa sẽ lấy lại. Thử hỏi lúc đó còn gì cho chúng ta!

Nhờ từng hơi thở Chúa ban, chúng ta còn tồn tại đến hôm nay; nếu Chúa cất đi, chúng ta tắt hơi sau năm phút. Nhờ ánh sáng mặt trời Chúa ban, chúng ta được sưởi ấm và được sống; nếu Chúa lấy đi, chúng ta sẽ chết cóng vì lạnh sau nửa tiếng đồng  hồ…

Mọi sự ta có đều là của Chúa tạm ứng cho ta hưởng dùng, rồi mai đây Chúa sẽ lấy lại, chúng ta chẳng còn gì.

2. Chúa trao cho ta vô vàn, ta biết lấy gì đáp lại hồng ân?

Trong đời sống xã hội, hầu hết mọi người đều biết đáp nghĩa đền ơn. Bánh ít đưa đi, bánh dì đưa lại. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Có vay có trả là lẽ thường tình trong đời sống.

Nợ người đời tuy ít mà người ta còn lo đáp đền sòng phẳng, huống là những món nợ rất lớn đối với Thiên Chúa toàn năng.

Chân Phước An-rê Phú Yên là một vị thánh tử đạo rất trẻ, là học trò của cha Đắc Lộ. Thầy được lãnh bí tích rửa tội năm 15 tuổi, được đào tạo và trở thành giáo lý viên năm 17 tuổi và đến năm 19 tuổi thì bị quan quân bắt bớ.

Thầy vui lòng được chết để làm chứng cho Tin Mừng và cho Chúa Ki-tô. Ước vọng của thầy là muốn dâng hiến trọn vẹn cuộc đời để đền đáp lại ân tình của Chúa.  Ước vọng đó được thầy diễn tả qua câu nói: “Đem mạng sống đáp đền mạng sống, lấy tình yêu đáp trả tình yêu.”

Thiên Chúa đã yêu thầy vô cùng thì thầy cũng đáp lại bằng tình yêu rộng lớn. Thiên Chúa đã chết cho thầy thì thầy cũng muốn dâng hiến mạng sống mình cho Chúa. Bằng cách đó, chân phước An-rê Phú Yên đáp lại lời Chúa Giê-su mời gọi trong Tin Mừng hôm nay: “Hãy trả về cho Thiên Chúa những gì thuộc về Thiên Chúa.”

Nguyện xin Thiên Chúa giúp chúng ta đừng vô ơn bạc nghĩa với Thiên Chúa là Đấng đã trao hiến tất cả cho chúng ta nhưng sẵn sàng dâng lại cho Chúa tất cả những gì Chúa ban, từ thời giờ, sức lực, trí tuệ đến tài năng, của cải và trọn cuộc sống để phụng sự Chúa và để báo đền vô vàn hồng ân Chúa đã rộng ban.

Lm. Inhaxiô Trần Ngà