Này Con Đây, Xin Hãy Sai Con Đi

CHÚA NHẬT 5 THƯỜNG NIÊN C
Is 6::1-2a, 3-8; 1 Cr 15: 1-11; Luke 5:1-11

Thánh Phêrô không phải là người duy nhất “vất vả suốt đêm.” Nhiều người trong chúng ta cũng phải “vất vả làm việc cả đêm”; nhiều lúc vất vả làm việc cả ngày mà đêm vẫn phải thức trắng làm tiếp. Lúc đó, chúng ta thấy văng vẳng trong mình giọng nói mệt mỏi, chán nản và thất vọng của thánh Phêrô. Có những lần chúng ta phải thốt lên như Phêrô trong bài Tin mừng hôm nay: “chúng tôi chẳng bắt được gì cả…”

Chúng ta đã cố gắng để duy trì mối tương quan với nhau, nhưng những gì chúng ta nhận được chỉ là sự vụn vỡ; chúng ta đã cố gắng chu cấp cho gia đình trong thời buổi mà mọi thứ bị cắt giảm thế này, dạy dỗ đức tin cho con cái, nhưng chúng lại bỏ nhà đi bụi; chúng ta đã vất vả làm việc cả đời để rồi nhận ra những hạn chế về sức khỏe, về tài chánh của mình, … Cũng như Phêrô và những bạn chài của ông, chúng ta còn bao nhiêu thứ để mà bận tâm lo lắng.

Phêrô chẳng có thời gian rảnh rỗi mà ngồi trên những sườn đồi hay trong hội đường để nghe đức Giêsu giảng dạy. Ông có những việc khác quan trọng hơn phải làm. Ông phải lo cho gia đình và phải làm việc. Vì Phêrô không thể đến gặp đức Giêsu, thì đức Giêsu đến gặp ông. Người chọn chính con thuyền của Phêrô để làm “tòa giảng.” Từ trên đó, đức Giêsu giảng dạy đám đông dân chúng, mà như thánh Luca mô tả thì “họ chen lấn nhau đến gần đức Giêsu để nghe lời Thiên Chúa…” Chả lẽ những nhà giảng thuyết như chúng ta lại không ghen tị với điều đó sao: người ta chen lấn nhau để nghe một bài giảng! Chắc chắn Đức Giêsu đã nói lên những điều mà họ thấy là quan trọng và có thể áp dụng cho cuộc đời của họ. Phêrô không thể ngăn được những gì đức Giêsu giảng và cuối cùng thì cả hai cũng ở trên cùng một chiếc thuyền. Những lời của đức Giêsu thuyết phục đến nỗi khiến Phêrô hành động ngược lại với chính kinh nghiệm của mình, kinh nghiệm của bao năm chài lưới, và tin tưởng vào lời của đức Giêsu. Khi nghe đức Giêsu nói: “chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá…,” Phêrô đã răm rắp làm theo.

Đây chính là chỗ của chúng ta trong bài Tin mừng hôm nay: chúng ta đang thất bại và chán nản, nhưng đức Giêsu đã bước vào cuộc sống này, vào trong thế giới này với một lời có thể lôi kéo người ta đến với Người. Phêrô đã nghe lời đó và đáp trả, vì ông nhận ra rằng cuộc đời của mình sinh hoa trái – như một người chài lưới có thể nhận ra – là một mẻ cá lớn. Câu chuyện này không hề xa vời. Nó đề cập đến việc đức Giêsu gọi đích danh một người ngay lúc người ấy đang bận túi bụi, nhưng người ấy đã đáp lời Người. Phêrô chuyển từ tình trạng mất định hướng và thất bại đến chỗ có mục đích và quảng đại. Ông nhận biết điều gì đã xảy ra và quyết định đi theo Đấng có thể bắt cá cho ông và hơn nữa lời của người ấy mang lại sự sống.

Nhưng ngay lúc đầu Phêrô hơi do dự. Ông cảm thấy chẳng ăn nhằm khi đứng trước một người vừa dạy một dân chài dày dặn kinh nghiệm như ông cách bắt cá. Giờ đây đức Giêsu bắt những con cá khác, trước hết là Phêrô và sau đó là mấy người bạn chài của ông. Như Người nói, Người dùng chính tấm lưới ấy mà bắt những người đàn ông quen việc chài lưới này. Có thể các ông không xứng đáng nhưng nếu tin tưởng vào lời Đức Kitô, chứ không phải tin vào chính các ông, thì các ông sẽ trở thành “kẻ đi lưới người ta.” Vì thế, khi các ông tin tưởng vào chính đức Giêsu chứ không phải vào bản thân, các ông có thể gạt qua một bên sự do dự của mình để đi theo đức Giêsu.

Cuộc sống của chúng ta cũng bận rộn đấy chứ. Những thứ làm bận tâm và ám ảnh chúng ta suốt đêm thì chẳng phải là những chuyện không đâu, chúng là một phần quan trọng của cuộc sống của chúng ta và vì thế chúng ta cần quan tâm. Nhưng chúng ta cũng cần đến những trợ giúp để tập trung hơn và hướng dẫn những quyết định của chúng ta. Dù chúng ta biết rằng không thể dễ dàng có ngay giải pháp cho những vấn đề quan trọng mà chúng ta gặp phải, thì chúng ta vẫn rất muốn được quan tâm; chúng ta cần cảm giác được ưu tiên và được hướng dẫn. Nói cách khác, chúng ta vẫn muốn tiếp tục được nghe lời mời gọi của đức Giêsu để bước theo Người và đôi khi chúng ta muốn như thế khi vất vả lê bước qua những giai đoạn tăm tối nhất của cuộc đời mình.

Chính cuộc sống bận rộn của Phêrô lại trở thành một “nơi để ông lắng nghe.” Ngay lúc mà ông đang giặt lưới sau một đêm làm việc vất vả mà không có kết quản thì ông nghe được tiếng đức Giêsu. Lúc đầu, ông cũng chỉ lắng nghe như bao người khác có mặt ở đó ngày hôm ấy. Đấy cũng là cách mà chúng ta lắng nghe Lời Chúa trong cộng đoàn này, khi chúng ta cử hành phụng vụ. Tôi cho rằng chính việc lắng nghe chung với nhau như thế đã giúp Phêrô nghe thấy điều tiếp theo- đó là tiếng gọi của riêng ông. Việc cử hành phụng vụ hằng tuần mà chúng ta chia sẻ với nhau như thế này là một nơi quan trọng để chúng ta có thể lắng nghe như một cộng đoàn giáo hội. Chúng ta cùng nhau lắng nghe đức Kitô gọi đích danh mỗi người, và nhờ vào lời hữu hiệu của Người, chúng ta có thể trở nên “giáo hội lưới cá” của Người. Noi theo Người, chúng ta đến với những kẻ bị lầm lạc và bối rối để giúp họ một hướng đi và một nơi để được đón nhận. Sứ vụ hiện nay của chúng ta là trả lời cho tất cả những ai đang nói với như Phêrô đã từng nói: “Chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà chẳng được gì.”

Ngoài việc lắng nghe đức Giêsu trong khung cảnh đám đông, Phêrô cũng nghe thấy đức Giêsu nói trực tiếp với ông ngay giữa cuộc đời bận rộn một lời mời gọi bước theo Người. Vì thế, cuộc sống thường ngày cũng có thể là nơi mỗi chúng ta lắng nghe Lời. “Hãy nghe đi!” Hãy tập quan tâm đến những những gì chúng ta trải nghiệm hay nghe được mỗi ngày. Chẳng hạn, chúng ta có một người bạn thông thái nói cho chúng ta biết sự thật mà chúng ta muốn nghe hay không? Chúng ta có nắm được bài Tin Mừng mà chúng ta nghe mỗi Chúa Nhật và cố gắng áp dụng trong cuộc sống của chúng ta hay không?Mỗi khi xong việc chúng ta có ngừng lại và hỏi “Lạy Chúa tiếp theo con phải làm gì?” và sau đó có lắng nghe lời đáp trả hay không?Chúng ta có thể khởi đầu một ngày mới với cố gắng tìm gặp đức Kitô và lắng nghe ý Người trong lúc làm việc hay không?

Bài Tin Mừng hôm nay được sắp xếp chặt chẽ. Mở đầu với những khó khăn và nhu cầu; rồi có tiếng nói cất lên và người ta đáp lại những gì đã nghe; việc đáp trả của họ mang lại sự hữu hiệu. Rồi một lời khác được nói ra, thì lại có thêm một đáp trả mới – một hành trình suốt đời bắt đầu. Chẳng có gì bảo đảm rằng những ai đón nhận lời mời gọi của đức Giêsu sẽ thành công, ít là theo cách nghĩ thông thường của chúng ta. Chúng ta có thể không thấy được một chiếc thuyền đầy cá. Đức Giêsu cũng chẳng cho biết chính xác đời sống của các môn đệ mới sẽ như thế nào. Hầu như cả Phêrô cũng như những người khác chẳng biết gì mấy về cái gọi là “lưới người.” Họ sẽ làm như thế nào đây? Bao nhiêu “mẻ lưới” thì mới gọi là thành công?Họ sẽ bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào? Có biết bao điều tôi muốn biết trước khi tôi đặt bút ký một bản hợp đồng suốt đời. Tuy nhiên, đức Giêsu hiện diện với Phêrô cũng như chúng ta trong suốt cuộc hành trình. Chúng ta sẽ không đi một mình, nhưng còn có một Đấng khác, Người sẽ luôn ở giữa chúng ta. Chúng ta tin tưởng rằng trong suốt cuộc hành trình Người sẽ tiếp tục nói lên một lời khi chúng ta thật sự mất lòng tin sau một đêm chẳng bắt được gì.

Phêrô không chỉ thấy mẻ cá nhưng ông còn thấy nhiều hơn thế. Ở đây, có một Đấng có thể bước vào cuộc đời ông và hướng dẫn ông, giúp ông mở mắt ra và cho ông niềm hy vọng. Có một đấng khiến ông ý thức được khoảng cách giữa ông với Thiên Chúa thật là xa và chỉ cho thấy cuộc đời của ông còn bất toàn biết bao. Vì thế, ông nói lên cảm giác bất xứng, chứ không phải là cảm thức về tội lỗi cách cường điệu hay hoang mang, nhưng từ một trải nghiệm mà chúng ta cũng có thể cảm nhận khi đứng trước nhan Đấng Thánh.

Isaia cũng từng có một kinh nghiệm về một Thiên Chúa thánh thiện khiến ông kinh hãi nhưng cũng kính sợ. Giống như Phêrô quỳ gối trước đức Giêsu, Isaia cũng cảm thấy mình bất xứng và thấy được lòng thương xót của Chúa. Nhưng, ông là một người “môi miệng ô uế.” Nhưng đối với Chúa, điều đó chẳng hề gì. Sứ vụ của Isaia không lệ thuộc vào việc ông xứng đáng hay không nhưng nhờ vào lời của Đấng đã gọi và sai ông đi. Ông đáp lời Thiên Chúa “Này con đây, xin hãy sai con đi.” Đó cũng có thể là lời cầu nguyện chúng ta cất lên trong suốt tuần lễ này. Dù có thấy mình xứng đáng hay không, giữa cuộc sống thường nhật này chúng ta hãy cất lời cầu xin và tin tưởng vào lời mời gọi chúng ta và thưa lên rằng: “Này con đây, xin hãy sai con đi.”

Người Phi Châu có câu ngạn ngữ thế này: “không nên ở gần trưởng bộ lạc” Simon Phêrô có lẽ đã cảm thấy như thế, và chúng ta cũng vậy. Thiên Chúa sẽ hỏi chúng ta điều gì khi chúng ta chấp nhận lời mời gọi để đến gần Ngài hơn? Thiên Chúa muốn ta gần cỡ nào? Hơn nữa, Thiên Chúa muốn ban cho ta bao nhiêu? Vẫn chưa có câu trả lời cho Simon cũng như cho chúng ta. Tất cả những gì chúng ta có là một lời động viên “Đừng sợ” và một lời mời gọi để bước theo và tin tưởng.

Lm. Jude Siciliano, OP

Hoàng Vinh, OP chuyển ngữ

Luke 5:1-11
View in: NAB
1And it came to pass, that when the multitudes pressed upon him to hear the word of God, he stood by the lake of Genesareth,
2And saw two ships standing by the lake: but the fishermen were gone out of them, and were washing their nets.
3And going into one of the ships that was Simon's, he desired him to draw back a little from the land. And sitting he taught the multitudes out of the ship.
4Now when he had ceased to speak, he said to Simon: Launch out into the deep, and let down your nets for a draught.
5And Simon answering said to him: Master, we have labored all the night, and have taken nothing: but at thy word I will let down the net.
6And when they had done this, they enclosed a very great multitude of fishes, and their net broke.
7And they beckoned to their partners that were in the other ship, that they should come and help them. And they came, and filled both the ships, so that they were almost sinking.
8Which when Simon Peter saw, he fell down at Jesus' knees, saying: Depart from me, for I am a sinful man, O Lord.
9For he was wholly astonished, and all that were with him, at the draught of the fishes which they had taken.
10And so were also James and John the sons of Zebedee, who were Simon's partners. And Jesus saith to Simon: Fear not: from henceforth thou shalt catch men.
11And having brought their ships to land, leaving all things, they followed him.