Sống vì Mọi Người

Chúa Nhật Thứ12 Mùa Thường Niên, Năm C

(Suy niệm Tin Mừng Luca: Lc 9,18-24)

Bận tâm hàng đầu của Chúa Giê-su khi xuống thế là sống vì mọi người, trao ban tất cả cho mọi người, và cuối cùng hy sinh chịu chết cho muôn người được sống. Có thể tóm tắt sự nghiệp của Chúa Giê-su vào một cụm từ ngắn: “sống-hết-mình-vì-mọi-người.” Và đó cũng chính là sứ mạng chính yếu của Chúa Giê-su, trong tư cách là Đấng Ki-tô. Thế nên, sau khi môn đệ đã nhận biết chân tướng của mình là Đấng Ki-tô, Chúa Giê-su cho họ biết đã đến lúc Người phải lên Giê-ru-sa-lem để hiến thân chịu chết: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy.” Qua lời nầy, Chúa Giê-su tỏ cho biết Người phải chết đi cho muôn người được sống và sẽ sống lại để đưa muôn người vào cõi trường sinh.

Hiến thân cứu đời, hy sinh quyền lợi bản thân để phục vụ cộng đồng, từ bỏ nếp sống vị kỷ để sống vị tha là lý tưởng cao đẹp mà Chúa Giê-su quan tâm thực hiện và đó cũng là quy luật sinh tồn và phát triển cộng đồng nhân loại. Thế nên, Chúa Giê-su kêu mời mỗi người chúng ta hãy bước theo Người, từ bỏ lợi ích bản thân (=từ bỏ mình) để thực hiện sứ mạng đó: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.”

Tự cứu mạng mình thì mất, liều mất mạng sống vì tha nhân thì sẽ được sống.

Lời nầy xem ra cực kỳ phi lý và khó chấp nhận, nhưng đó là một chân lý cao đẹp đáng được trân trọng và đem ra thực hành. Câu chuyện sau đây minh chứng điều đó.

Một lão phù thủy rất tinh ma quỷ quái đã dùng pháp thuật của mình gom toàn bộ dân cư của một ngôi làng nhỏ gồm hai trăm người và đem nhốt toàn bộ vào tòa lâu đài bí mật của y trong khu rừng vắng. Hai trăm người nầy được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm một trăm. Nhóm Một bị nhốt ở tầng trệt, nhóm Hai bị nhốt ở tầng trên.

Sau một đêm bị nhốt trong tòa lâu đài bí hiểm, sáng hôm sau, khi thức dậy, mọi người đều thét lên kinh hoàng khi phát hiện ra những biến đổi lạ lùng trên cơ thể mình. Trong đêm qua, tên Phù Thủy độc ác đã dùng tà thuật của y để gắn chặt vào hai bàn tay mỗi người hai chiếc muỗng dài đến hai mét trông thật kỳ quái. Thế là hai chiếc muỗng dài ngoằng kia trở thành một thành phần của cơ thể của từng nạn nhân và không cách nào tháo gỡ ra được.

Đến giờ ăn, mỗi nhóm đều được dẫn vào phòng ăn dành riêng cho nhóm mình. Ai nấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy những dãy bàn ăn đầy dẫy những thức ăn hết sức ngon lành và bổ dưỡng được dọn ra cho mọi người thưởng thức, những món đặc sản tuyệt vời nằm mơ không thấy.

Thế nhưng, tại phòng trệt, tấn thảm kịch bắt đầu: sau mấy ngày nhịn đói và từ lâu chưa hề được thưởng thức những món ăn ngon, cả trăm con người bị nhốt ở đây, vốn có chủ trương là phải lo cho mình trước hết, đã lao vào bàn ăn như những con hổ đói. Họ dùng hai chiếc muỗng dài hai mét xúc thức ăn tới tấp đổ vào miệng mình, nhưng than ôi, vì hai chiếc muỗng quá dài nên bao nhiêu thức ăn đều bị rớt ra bên ngoài và rơi xuống bùn đất lầy lội dưới chân. Rốt cuộc, khi thức ăn trên bàn cạn dần, bọn người nầy tranh giành nhau xúc lấy xúc để những phần ăn còn lại để cho vào miệng, nhưng cũng chẳng được chút nào, nên đâm ra tức tối điên cuồng, dùng hai chiếc muỗng dài đập đầu nhau, thọc mù mắt nhau, đánh gảy răng nhau… gây nên một thảm kịch quá đỗi kinh hoàng. Và trong những bữa ăn tiếp theo, sự việc cũng xảy ra cách đau lòng như thế.

Đang khi nhóm người ở tầng trệt kiệt quệ vì đói và đánh giết nhau bằng những chiếc muỗng dài thì ở tầng trên, mọi người tỏ ra hạnh phúc hoan lạc chưa từng thấy. Chủ trương của nhóm người nầy là trong mọi hoàn cảnh, phải ưu tiên phục vụ tha nhân trước. Bởi thế, khi đến giờ ăn, thay vì tự phục vụ cho bản thân mình, ai nấy tranh thủ dùng hai chiếc muỗng dài của mình để múc thức ăn đút cho những người chung quanh. Ai nấy đều vui vẻ chí tình phục vụ người khác nên mọi người đều no nê và hạnh phúc. Thế là không những được no đầy thức ăn bổ dưỡng, họ còn được no đầy tình yêu thương nhau.

Quả đúng như Lời Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay: “Ai muốn cứu mạng sống mình (như những người ở tầng trệt), thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Tôi (tức là vì Chúa Giê-su và vì tha nhân, mà tha nhân cũng là Thân Mình Chúa Giê-su, là hiện thân của Chúa Giê-su), thì sẽ cứu được mạng sống ấy.”

Nói khác đi, khi người ta ích kỷ chỉ biết lo cho mình mà không biết sống vì người khác, người ta tự làm hại mình cũng như làm điêu đứng luôn cả xã hội mình đang sống. Trái lại, khi biết sống vị tha, hy sinh quyền lợi riêng tư để phục vụ người khác, người ta thăng tiến đời mình và làm cho xã hội phát triển tốt đẹp.

Linh Mục Inhaxiô Trần Ngà